Cái Ví Handmade



Cái ví này cặm cụi làm tối hôm qua, chính ra nó đã kết thúc lúc 11h nhưng vì vài chi tiết chưa hợp lý mà đã kéo dài tận 3h sáng và đáng lẽ là thâu đêm nếu lý trí không ngăn cản việc định bỏ đi và làm một cái mới.

Mình đã mong làm đc một cái ví cầm tay xinh xắn, phần vì mình thích cặm cụi tỉ mỉ, phần vì cái ví cũ đã pass nên ko còn cái để đựng tiền. Tối qua như mọi khi lại giở vải vóc kim chỉ ra may vá, va nếu ko có tiếng nói thúc giục trong đầu là làm ngay đi đừng kề cà nữa thì không biết mình còn mân mê đám vải vóc đến bao giờ. Và rồi lại kết thúc bằng việc chả làm đc cái gì đành tặc lưỡi để hôm khác hoặc làm vội vàng cẩu thả mà đến lúc nhìn thành phẩm cảm giác như đã sống phí nửa cuộc đời vậy.

Và hôm qua đã quyết tâm làm mà ko nghĩ quá nhiều, thành phẩm lúc đầu cũng xinh xắn nhưng mà lại bị chật một chút. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nên sửa hay làm mới cuối cùng cũng quyết tâm làm tiếp vì thực ra thành quả trước đó cũng không tệ, mà mình cũng đã cố gắng rồi, dẫu có làm lại thì chắc cũng chỉ hơn đc một chút mà đổi lại quá nhiều công sức. Và rồi cuối cùng cũng xong, và nó ỔN. 

Sau hôm qua thì mình đã đúc kết ra đc mấy điều:

  1. Phải tính toán, có kế hoạch sơ đồ rõ ràng (mình đã trả giá bằng việc không tính kỹ kích thước dẫn đến phải sửa mất nhiều thời gian và suýt phải làm lại)
  2. Đã làm gì phải kiên quyết bắt tay làm luôn, phải có deadline tránh lan man không hồi kết.
  3. Cân nhắc việc làm lại từ đầu. Hãy lượng sức là review cả quá trình. Ngã chỗ nào nên đứng lên chỗ đó

Năm nguyên tắc trong lòng bàn tay

 Mình luôn trăn trở với những nguyên tắc sống, đồng thời cũng rất ngại nói ra những điều này bởi theo mình quan sát thì thường những người hay nói về nguyên tắc sống lại thường khó sống theo lý tưởng của họ. 

Cá nhân mình nghĩ nguyên tắc sống không phải bất biến mà thay đổi theo từng giai đoạn tùy theo thế giới quan của từng người theo thời gian. Đôi khi có những thứ xưa đúng thì giờ không còn đúng nữa, có  những điều xưa là quan trọng thì giờ không còn quan trọng nữa. Song không vì thế mà ta không đặt ra cho mình những nguyên tắc nhất định, đó là kim chỉ nam, là đá chỉ đường để mình đi qua cuộc đời này một cách trọn vẹn.

Năm nay mình 34 tuổi, không quá nhiều trải nghiệm nhưng quãng thời gian đó cũng là đủ cho những đúc kết về cuộc sống, mình viết ra đây như một lời hứa với bản thân chứ cũng không muốn dạy dỗ ai, và cũng thật sự cũng chả mấy ai vào blog này ngoài mình. 

5 nguyên tắc của mình tương ứng với 5 ngón trong lòng bàn tay, để mỗi khi giơ bàn tay lên là mình có thể thấy lại những viên đá chỉ đường của mình.

Nguyên tắc 1-Ngón cái: Làm cái gì cũng phải hết sức mình

Ngón cái là ngón mạnh nhất của bàn tay, đó là sự mạnh mẽ và hết mình, có một câu nói mình rất thích là :"Tận nhân lực tri thiên mệnh" có nghĩa là mình phải làm hết sức thì mới biết mệnh mình tới đâu. Ngón cái là ngón nhắc nhở mình về sự cố gắng, dốc sức và không hời hợt - và tất nhiên sẽ không có hối tiếc

Nguyên tắc 2-Ngón trỏ: Cái duy nhất mình có thể kiểm soát được là thái độ của mình mà thôi

Ngón trỏ là ngón mình lồng ghép khá nhiều ý nghĩa, đó là ngón ra lệnh, ngón tay chỉ trích. Chỉ trích là điều tối kỵ trong giao tiếp, không ai thực sự muốn nghe chỉ trích cả, và thực sự thì khi chỉ trích một ai đó thì chính là mình không công nhận những mặt tối của con người mình. Nguyên tắc số 2 này ảnh hưởng từ Chủ nghĩa khắc kỷ và cuốn sách Đi tìm lẽ sống của Victor Frankl. Cái duy nhất mình có thể kiểm soát, sự tự do duy nhất là cách ta lựa chọn thái độ của mình trước hoàn cảnh, ta không thể kiểm soát bất cứ một cái gì ngoài bản thân ta và cũng không có quyền chỉ trích một ai vì mình không sống cuộc đời của họ

Nguyên tắc 3-Ngón giữa: Cuộc đời thì gai góc

"Ngón tay Thối" thường giơ lên khi bất mãn về cuộc đời hoặc ai đó. Cuộc đời thì gai góc - đó là một chân lý mà một khi ta chấp nhận đời là khó khổ, nó không còn là vấn đề. Cho tới thời điểm này thì nguyên tắc này là một cứu cánh rất lớn cho mình. Thôi than vãn và tiêu cực, biết chấp nhận những gai góc và "nuốt chửng con ếch gớm ghiếc" - đó là  phương thức hữu hiệu duy nhất để sống. Tại sao cuộc đời phải dễ dàng, đương đầu với những đau khổ và tận hưởng trái ngọt sau cùng... đó là những điều mình đã học từ cuốn : Con đường chẳng mấy ai đi"

Nguyên tắc 4-Ngón áp út: Hãy giữ sự cao cả trong tâm hồn

Ithaca bạn đi ngày mai
Hãy ước rằng hành trình thật dài
Đầy hiểm nguy và đầy khám phá
Chớ có sợ gã thần biển cả
Cùng ba thằng khổng lồ chột mắt
Hay lũ khổng lồ ném đá, ăn thịt, uống máu người
Bạn sẽ không gặp chúng nó đâu
Khi trong đầu bạn là sự cao cả
Khi cảm xúc hân hoan kỳ lạ
Vẫn mơn man tim óc thịt da,
Bạn sẽ không gặp chúng nó đâu
Gã thần biển cả và ba thằng khổng lồ chột mắt
Lũ không lồ ném đá ăn thịt uống máu người
Trừ khi bạn đã có chúng ở ngay trong tâm hồn
Trừ khi tâm hồn đem chúng đến ngay trước mắt.

Nguyên tắc 5-Ngón út: Hãy biết nói không với những thứ không quan trọng

Ngón nhỏ bé nhất trong lòng bàn tay, và cuộc đời mỗi chúng ta cũng thật nhỏ bé, như một hạt bụi lơ lửng trong vạt nắng giữa không trung. Cuộc đời con người quá ngắn ngủi, và để sống sao cho ý nghĩa thì trước hết hãy bớt là những việc vô nghĩa lại, đó chính là cách nói không với những thứ không quan trọng trong cuộc đời.

  Hôm nay có hai chuyện làm mình suy ngẫm rất nhiều. Mình muốn viết xuống để mà ghi nhớ, để không muốn nó trôi qua đi như những câu chuyện hàng ngày.

  Thứ nhất là việc hôm nay mình đi cùng Sếp tới khảo sát nhà máy mới. Tính Sếp vốn muốn làm là phải làm luôn nên khi ăn trưa xong anh ấy bảo mình đi cùng luôn. Vốn Sếp là một người khó đoán nên nhân viên hầu như rất e dè khi giao tiếp với anh ấy, mình thì là tuýp người dễ gần nên câu chuyện thường ngày cũng có phần ko mấy căng thẳng. Đến lúc ra về thì cần phải khóa cổng nhà máy, anh ấy cầm cái khóa hơi do dự, mình nhanh nhẩu đi tới bảo để em khóa cho. Anh Sếp hỏi em có khóa đc ko và mình  đáp luôn rằng đc chứ ạ. Mình cũng ko mảy may đặt câu hỏi tại sao và hăm hở đi khóa cổng lại. Khóa xong mình lên xe và sếp bảo đưa chìa khóa lại cho anh, để anh ấy đi khóa lại. Lúc đó mình mới vỡ lẽ ra rằng phải ròng 1 cái dây xích nữa vào khóa chung. Lúc đó mình như chết trân, cảm thấy xấu hổ và chả biết làm gì. Lúc quay trở lại xe Sếp bảo anh biết em sẽ khóa như vậy và anh cố tình để em khóa như thế. Mình lúc này sốc nặng và có cảm giác như cái gì đó sụp đổ. Yên lặng rất lâu trên xe... mình nghĩ một hồi lâu và mình hiểu là Sếp muốn dạy mình một bài học, không những thế anh ấy là người bình thường cũng khá khéo léo nên khi anh ấy tỏ thái độ tức giận như vậy có lẽ vì anh ấy đã mong chờ và đặt một chút kỳ vọng vào một người nhân viên như mình. Dù thế nào thì Sếp cũng một mũi tên trúng nhiều cái đích, dù lày dạy dỗ hay ám chỉ anh ấy là người hay đưa ra các phép thử để mình phải nghĩ ngợi. Cũng may có phép thử này mình có cơ hội nhìn lại bản thân. Mình nhận ra mình đã 34 tuổi rồi nên hãy thôi hời hợt và HÃY BIẾT QUAN SÁT VÀ ĐẶT CÂU HỎI TẠI SAO.

  Chuyện thứ hai là vào cuối ngày mình lang thang xuống phòng mẫu, bỗng gặp mấy túi sách truyện rất to. Mình tò mò mở xem thì thấy toàn sách vở của con Sếp, mình đoán anh ấy đi từ thiện hoặc lập thư viện gì đó. Nội dung các sách làm mình thật sự ngỡ ngàng, mình không hề biết (hoặc mình có biết nhưng mới cưỡi ngựa xem hoa) rằng học sinh cấp 2 có thể học những cuốn sách với lượng kiến thức nhiều và uyên bác tới vậy (sách Tiếng anh theo chương trình đào tạo). những quyển sách đời sống với nội dung phong phú , thú vị và cả sách nước ngoài nữa...Có những quyển còn rất mới, mình ko rõ các con Sếp và Sếp đã từng đọc qua chưa, nhưng nếu đây là những quyển sách đi từ thiện thì tủ sách ở gia đình còn hay và phong phú tới mức nào. Đột nhiên mình có mong muốn khôn xiết là con mình sẽ phải đọc được những cuốn sách kiểu thế này, nếu vậy thì mình sẽ phải hiểu biết ra sao và đầu tư thời gian tiền bạc cho con tới mức nào...Tuy nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của mình thôi nhưng có một sự thật rằng thế giới ngoài kia thực sự rộng lớn và là cả một chân trời tri thức mênh mông. NẾU MÌNH KHÔNG CỐ GẮNG THÌ MÌNH SẼ TỤT LẠI.